Phần IV: “Lần sinh thứ hai” và hành trình lan tỏa điều kỳ diệu từ một ca ghép thận

Ngay trong đêm ca ghép thận đầu tiên từ người cho chết não diễn ra thành công tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh, chúng tôi đã có mặt. Không chờ đến sáng hôm sau, chúng tôi lập tức viết những dòng đầu tiên – để kể một câu chuyện đẹp, để lan tỏa một nghĩa cử đầy nhân văn.

Sau hơn hai tuần, chúng tôi có dịp gặp lại người được ghép thận – một cô gái trẻ từng mang trên vai gánh nặng bệnh tật, nay đầy nghị lực và khát khao sống. Nói chuyện với cô, chúng tôi cảm nhận rõ: cuộc đời cô đã bước sang một chương mới – không chỉ được sống, mà còn muốn sống xứng đáng để lan tỏa yêu thương.

“Ngày thứ tư sau mổ, em được cầm lại điện thoại. Việc đầu tiên là tìm đọc về người hiến tạng. Mỗi dòng tin về anh ấy – người đàn ông đang khỏe mạnh, với vợ, ba đứa con nhỏ – khiến em bật khóc.

Từ tận sâu lòng biết ơn, em tự nhủ: phải sống xứng đáng không chỉ cho mình, mà cho cả người đã ra đi và những yêu thương họ để lại.”

Cô nói rằng, nếu không có sự quyết đoán và cao cả của gia đình người hiến – mọi cơ hội sẽ khép lại, không chỉ với em mà với nhiều người.

“Chỉ trong vòng 1–2 tiếng, gia đình anh ấy đã đưa ra quyết định hiến tạng. Một hành động không tưởng, trong một thời khắc quá đau thương. Nhưng nhờ quyết định đó, không chỉ em – mà nhiều người khác cũng được sống.”

Tại lễ tri ân ngày 30/5 ở Bệnh viện Sản Nhi Quảng Ninh, người mẹ, người anh, người vợ, bạn bè và ba đứa con nhỏ của người hiến cùng có mặt. Ánh mắt ai cũng rưng rưng, nhưng sáng lên niềm tự hào.
Họ không chỉ trao tạng – họ trao hy vọng sống, trao lần sinh thứ hai cho những con người chưa từng quen biết.

“Một người cho đi – bảy người được sống. Nhưng không chỉ là bảy đâu anh ạ… còn cả những gia đình, những đứa trẻ phía sau nữa.
Một hành động – một cuộc đời – một thế hệ.”

Cô gái ấy – vừa hồi phục sau đại phẫu – đã không giấu được cảm xúc khi được bệnh viện cho biết đủ điều kiện xuất viện vào ngày 6/6/2025:

“Em khóc khi phát biểu. Vì em biết mình quá may mắn. Nhưng đi cùng đó là một trách nhiệm – trách nhiệm lan tỏa câu chuyện này đến với nhiều người hơn nữa.

Em mong muốn bạn bè, người thân, cộng đồng hiểu hơn, cảm hơn… và sẵn sàng hiến tạng khi có thể.”

“Được nhận thận ghép từ người hiến chết não là một phép màu. Tôi biết ơn sâu sắc gia đình người hiến – đã trao món quà sự sống cho tôi.

Cảm ơn đội ngũ y bác sĩ Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh – những người như gia đình thứ hai, chăm sóc tận tình và đồng hành cùng chúng tôi trong hành trình tái sinh này.

Tôi rất tự hào và tin tưởng vào y tế Quảng Ninh!”

Cô từng học chuyên Hạ Long, sau đó theo ngành Luật – nền tảng giúp cô viết, chia sẻ và kể chuyện bằng trái tim. Những đêm điều trị trong viện, cô đã bắt đầu nhớ và ghi lại – như một lời tri ân, như một bản ghi nhớ của cuộc đời.

“Ba giờ sáng, em bật dậy và viết. Viết như một cuốn nhật ký hành trình. Em muốn kể lại, không chỉ cho riêng mình – mà cho nhiều người biết đến anh Long – người đã âm thầm hiến tạng, cứu sống em.”

Chính câu chuyện ấy đã truyền cảm hứng mạnh mẽ: bạn bè, người quen của cô sau đó đã đăng ký hiến tạng. Và cô tin rằng, điều ý nghĩa nhất mình có thể làm bây giờ – là tiếp tục kể câu chuyện này, lan tỏa sự tử tế, lan tỏa phép màu của sự sống.

“Ai cũng mang trong mình một món nợ ân tình. Được sống là một món quà. Và em muốn ai cũng hiểu và trân trọng điều đó.”

Chồng cô – người âm thầm bên cạnh trong những năm tháng chiến đấu với bệnh tật – cũng là người đồng hành cùng cô ghi lại mọi khoảnh khắc.

“Chúng em quay, chụp lại tất cả. Không phải để được thương, mà để truyền cảm hứng. Có những thứ cần được nói ra. Có những sự thật cần được sẻ chia.”

Hiện nay, Trang đang làm truyền thông tại Hà Nội, còn chồng cô – trước công tác tại Hà Nội – đã được cơ quan tạo điều kiện chuyển về Bưu điện tỉnh Quảng Ninh. Một sự sắp đặt đặc biệt – như cô nghẹn ngào:

“Có lẽ… Quảng Ninh là nơi em được sinh ra lần thứ hai.”

Kết thúc buổi trò chuyện, chúng tôi thấm thía từng lời cô nói – giản dị mà sâu sắc:

“Từ trái tim – sẽ đến trái tim.
Đây không chỉ là một ca ghép… mà là hành trình tái sinh.
Và em biết ơn từng giây phút được sống để kể lại.”

CDC Quảng Ninh